top of page

Thành Luân

        Thời học sinh mang đến cho mỗi người những cảm giác bồi hồi, xuyến xao khi nhớ lại. 12 năm trôi qua cái "vèo" mang theo niềm vui, những bồng bột tuổi trẻ chỉ biết cất vào trang lưu bút của đám bạn, kéo theo những điều tiếc nuối ta chưa kịp thực hiện. Người ta thường nhớ nhiều những cái chưa làm được, và không ngừng hối tiếc về chúng, vậy điều gì khiến bạn hối tiếc nhất trong những năm tháng cấp ba rực rỡ ấy?

20170526-070927-teen-cuoi-cap-lomonoxop-nhon-nhip-xep-chu-luu-niem_600x411.jpg

         Giá như chúng ta biết được rằng, 3 năm ngắn ngủi biết chừng nào!

         Không ai chống lại được sự "nghiệt ngã" của thời gian, 3 năm cấp ba chúng ta từng tưởng tượng dài "miên man", chớp mắt một cái đã đi qua. Nếu có thể trở lại, chúng ta tự trách mình sao không giành thời gian tham gia nhiều hoạt động với lớp hơn? Sao không bớt chút thời gian học thêm để lắng nghe tâm sự của đứa bạn thân? Ai cũng nghĩ mình còn đầy cơ hội để đi chơi với nhau, dư dả thời gian để làm nhiều thứ cùng nhau. Nhưng đến cuối cùng, bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu thời gian cũng không thể đủ cho ta lưu giữ những kỉ niệm về bạn bè, về thầy cô, về ngôi trường thân yêu đó.

20170526-070453-20140522-nu-sinh-phan-dinh-phung-nghen-ngao-trong-phut-chia-tay-9_600x400.jpg

         Ước gì ngày xưa chúng ta đủ cam đảm, thì bây giờ đã không phải hối tiếc như thế.

        Bên nhau ba năm, bao nhiêu kỉ niệm buồn vui đều có nhau, chuyện "thầm kín" gì cũng kể cho nhau nghe, phạt hay thưởng đều cùng nhau chịu. Ấy thế mà có bao giờ bạn nói "Cảm ơn" với đứa "đồng chí" ngồi cùng bạn với bạn vì đã luôn tốt với bạn không? Có bao giờ bạn gửi đến thầy cô một tấm thiệp cảm ơn mà không nhân một dịp nào hết? Chúng ta thường "tiếc" những lời yêu thương dành cho nhau vì nghĩ nó "sến súa", nhưng tại sao chúng ta phải đợi đến ngày bế giảng mới có can đảm ôm nhau thủ thỉ những lời đó trong khi vẫn có thể nói chúng với những người ta yêu thương hằng ngày?

20170526-070156-e100da0a-49fe-402e-8354-f74c65c49f4a_495x400.jpg

       Ước một lần, chúng ta có can đảm thử là một "học sinh hư"

       "Chúng ta cứ nói với nhau rằng tuổi trẻ hãy cứ sai lầm, nhưng tôi của năm 18 tuổi đó, vẫn chưa một lần dám sai."

Những ngày kỉ niệm trường, thầy cô gần như chỉ nhớ mặt điểm danh những học sinh hay phá phách ngày ấy, còn những học sinh ngoan ngoãn, đâu ai có thể nhớ cho hết được. Thật kì lạ, chúng ta cố gắng trở thành những học sinh chăm chỉ, vâng lời thầy cô hết mực lại dễ bị lãng quên những học sinh hay quậy phá kia. Phải chăng, những năm tháng đó, chính chúng ta vẫn không ngừng "ép" bản thân vào những khuôn khổ cứng nhắc của quy củ mà chưa một lần dám "nổi loạn" bỏ học một ngày đi "phượt" cùng bạn bè, chưa một lần trải qua cảm giác không thuộc bài là như thế nào? Sau này ngẫm lại, phải chăng có quá ít những kỉ niệm khó quên để hồi tưởng?

Những hối tiếc: Services
20170526-065844-chumanhtinhyeuhoctro320140210225445_600x400.jpg

       Điều hối hận nhất là không kịp nói câu "Tớ thích cậu" với một ai đó...

"Nếu được trở về những năm tháng lớp 12 ngồi sau cậu, thì tớ sẽ nói "Tớ thích cậu'" chứ nhất quyết không là cậu bạn nhút nhát chỉ biết nhìn ngắm dáng hình cậu từ đằng sau..." 

         Thời học sinh, hối tiếc thì nhiều lắm, nhưng điều hối hận nhất vẫn là không dám bày tỏ tình cảm với một ai đó. Người ta thường nói tình cảm tuổi học trò chính là dư vị ngọt ngào nhất, trong sáng nhất mà bạn may mắn có được duy nhất một lần trong đời. Tuổi 17, 18 ngô nghê đó, bạn làm sao biết được cậu bạn hay mua đồ ăn sáng cho bạn, hay cho bạn mượn cái này cái kia dù biết "không bao giờ lấy lại được", hay làm "tài xế" chở bạn đến trường mỗi lúc bạn trễ xe buýt lại là chàng trai bạn sẽ không bao giờ quên mãi về sau, dù bạn có trải qua biết bao nhiêu mối tình đi chăng nữa. Thế mà câu nói tỏ tình với đối phương vẫn chưa một lần bày tỏ, để hết cấp ba rồi, mối quan hệ đó vẫn mãi là một dấu chấm bỏ lửng. Thời gian trôi nhanh lắm, thích ai thì cứ mạnh dạn bày tỏ, để không phải hối hận sau này nhé!

Những hối tiếc: Services
bottom of page